You are here

Bài Làm Chứng (7)

Bài Làm Chứng Của Mục Sư Trương Hy Hòa (2)

Tôi Nhận Biết Đức Chúa Trời Như Thế Nào


Download PDF File – Tải Xuống Bài PDF

Vượt Biên Thất Bại Bị Bắt Giam Vào Nhà Tù

Tôi quyết định tìm cách rời khỏi Trung Quốc, tôi cùng một vài bạn bè bắt đầu tổ chức những buổi họp bí mật để thảo luận tìm cách vượt biên. Chúng tôi quyết định hai người trong bọn chúng tôi, tôi là một trong hai ngưới đó sẽ đi xuống miền Nam để tìm đường vượt biên, rồi sẽ báo tin cho những người khác về đường lối trốn thoát.

Tôi và bạn tôi làm việc thật táo báo và liều lĩnh. Chúng tôi đi xe lửa đến Quảng Châu, rồi từ đó chúng tôi thử đi tìm một người dẫn đường để chỉ dẫn đường lối vượt qua biên giới. Nhưng chúng tôi không tìm được một tên nào cả.

Bởi vậy chúng tôi quyết định tự mình đi thành phố Thâm Trấn, không cần người dẫn đường. Chúng tôi muốn vượt biên vào ban đêm, chúng tôi biết đó là một điều nguy hiểm lắm. Tuy rằng chúng tôi không tin vào tôn giáo nào cả, nhưng trong ban đêm trước ngày khởi hành, chúng tôi đều có cái cảm giác kỳ lạ trong lòng. Giác quan thứ sáu của tôi cảm thấy rằng chúng tôi sẽ gặp chuyện không hay. Bạn tôi cũng cảm thấy như vậy. Chúng tôi không biết nên coi trọng niềm báo trước này đến mực nào. Tôi biết rằng trong những chuyện cổ Trung Quốc, trong một cuộc chiến tranh, tri giác thuộc linh thì rất là quan trọng. Kinh Thánh cũng nói rằng loài người có linh hồn. Nhưng chúng tôi không hiểu rõ nguyên tắc này, và cứ gạt bỏ cái cảm giác kỳ lạ này.

Ngày hôm sau chúng tôi đi về Thâm Trấn. Khi xe lửa đến chỗ đó, thì chúng tôi biết rằng số mạng của mình đã xác định rồi. Trong thành phố Thâm Trấn chỗ nào cũng có dây thép và quân lính canh giữ. Những hành khách phải xuống xe rồi lấy ra giấy phép, chúng tôi thử đi theo những hành khách hướng về Hong Kong. Phần đông hành khách đều có giấy phép nhập cảnh đi vào Hong Kong, nhưng chúng tôi lại không có. Cho nên chúng tôi rời khỏi đám đông đó và đi về một làng nhỏ. Chúng tôi đi được một khoảng đường ngắn thì thấy ở phía trước một người đàn ông và một đứa trẻ con đã bị ba, bốn người lính bao vây lại và đang tra coi giấy tờ của họ. Chúng tôi muốn nhân dịp họ đang bận rộn mà vòng qua những quân lính đó. Nhưng một người lính đã thấy chúng tôi và bảo chúng tôi trở lại. Khi chúng tôi không xuất trình được giấy tờ gì cả, thì họ bắt đầu kiểm soát chúng tôi. Chẳng may cho tôi, vì tôi có mang theo một con dao đi săn để tự vệ. Người lính cầm con dao ghê tởm đó trước mặt tôi và hỏi tôi rằng con dao này là để làm gì. Tôi nói là dùng để cắt dưa hấu, và lẽ dĩ nhiên nó không tin lời của tôi. Chúng tôi bị bắt lại và bị giải đi nhà tù cùng một lượt với đàn ông và con trẻ đó.

Nhà tù là một căn nhà nhỏ bao vây bởi nhiều dẫy vật chướng ngại nặng nề. Khi chúng tôi trên đường đi đến nhà tù, tôi vừa đi vừa nghiên cứu những chi tiết nhỏ ở xung quanh để sửa soạn cuộc chạy trốn. Từ xa tôi thấy vẻ mặt của người ta nhìn ra ngoài sau những cột dầy, quân lính canh giữ mọi nơi. Nhìn vào cách đi đứng và cách cầm súng của họ, tôi biết họ là những người lính kỳ cựu. Chúng tôi bị giam giữ trong nhà tù để chờ đợi ông sĩ quan chi huy quyết định số mạng của chúng tôi. Thời gian hình như kéo dài vô tận. Có vài người tù nhân đã xì xào với nhau rằng không chừng tất cả mọi người đều sẽ bị xử tử.

Gặp Gỡ Với Đức Chúa Trời Lúc Ở Trong Nhà Tù

Khi một người phải đối diện với sự chết thì tự nhiên trở nên khôn ngoan và nhạy cảm về những chuyện thuộc linh. Tôi ngồi đó một mình nghĩ rằng: “Cho dù tôi vẫn còn trẻ, nhưng coi tình hình này thì hình như là tận đường đời của tôi rồi. Tất cả những mộng tưởng của tôi, những chí hướng của tôi, tất cả những hy vọng của tôi là hết rồi. Ba má tôi còn chưa biết chuyện gì xảy ra cho tôi cả.” Tôi tự hỏi rằng: “Đời người là gì? Chúng tôi sống cho gì vậy?” Tôi cảm thấy tuyệt vọng, rồi tôi tự nhủ rằng: “Tôi không có ngồi đây mà chờ chết đâu! Nếu mà tôi phải chết, thì tôi sẽ đánh cho đến cùng! Trước khi họ bắn tôi chết thì tôi sẽ chộp một vài người lính đã!” Cho nên tôi bắt đầu nghiên cứu hành động của một người lính để tìm cách giựt lấy cây súng của nó.

Bất thình lình một con chim bay vượt trên đầu tôi, tôi nhìn lên tầng trời và nghĩ rằng: “Trên đó có một vị Chúa Trời hay không? Có nhiều người tin vào Chúa Trời vì lý do tình cảm, nhưng nếu mà thực sự có một vị Chúa Trời thì sao? Như vậy tôi đã phạm một lỗi lầm lớn nhất trong đời tôi. Bằng cách nào mà tôi biết được có Chúa Trời hay không? Đây là một cơ hội để coi coi Chúa Trời có cứu vớt được tôi hay không!”

Tôi biết tôi không thể yêu cầu Chúa Trời cái gì hết, tôi không phải là người Tín Đồ. Trước kia tôi nghĩ rằng Tín Đồ Cơ Đốc là yếu đuối và ngu dại. Có một lần một vị trưởng lão của một Hội Thánh truyền giảng cho tôi lời dạy của Chúa, rồi tôi đánh đổ tất cả những lý lẽ của ông đó, tôi thì mừng lắm. Tại vì ông đó không cách nào biện hộ cho lý luận của mình thì khiến tôi càng tin rằng Tín Đồ Cơ Đốc là yếu đuối về cả tình cảm lẫn trí tuệ. Và điều đó cũng chứng tỏ cho tôi thấy rằng Chúa Trời không tồn tại. Nhưng tôi sai rồi! Vị trưởng lão đó không biện hộ được lý luận của mình, nhưng không phải là lý luận đó sai lầm. Tôi thấy rằng sau cùng chính tôi là người ngu dại, chứ không phải là vị trưởng lão kia. Rốt cuộc tính kiêu ngạo và lòng tự tin của tôi có đạt được cái gì cho tôi đây? Bây giờ tôi ngồi trong nhà tù này mà chờ đợi cuộc đời của mình kết thúc một cách thấp hèn.

Tôi nhìn lên tầng trời và nghĩ rằng: “ Bằng cách nào mà một người nhận biết được Chúa Trời?” Nhưng tôi cảm thấy rằng Chúa Trời sẽ không nói chuyện với tôi đâu bởi vì tôi đã làm nhục Tín Đồ của Ngài, không chừng tôi không nên cầu nguyện nữa. Nhưng tôi lại nghĩ rằng phương pháp để nhận biết một người là nói chuyện với người đó. Cái nguyên tắc này trong đời sống thì áp dụng vào người đời, mà chắc cũng có thể áp dụng vào Chúa Trời chứ! Khi bạn nói chuyện với Chúa Trời và Chúa Trời nói chuyện với bạn, thì bạn sẽ nhận biết được Chúa Trời. Cho nên tôi tự nhủ rằng: “Tôi phải bắt đầu cuộc đối thoại này. Nếu mà Chúa Trời tồn tại, không chừng Chúa Trời sẽ trả lời tôi khi tôi nói chuyện với Ngài.”

Tôi đang gõ vào cửa Thiên Đàng. Tôi không biết nên cầu nguyện như thế nào. Nhưng tôi biết rằng tôi phải thành thật với Chúa Trời, tôi cầu xin rằng: “Chúa Trời ơi, nếu Chúa là ở đây, nếu Chúa là Đấng hằng sống, nếu Chúa là thiệt, nếu Chúa tồn tại, bây giờ tôi đến trước mặt Chúa cầu xin Chúa cứu tôi khỏi nhà tù này. Nếu Chúa không cứu tôi, thì ngày mai tôi sẽ chết đi. Tôi cảm thấy rất xấu hổ mà tôi phải kêu cầu Chúa trong tình trạng này. Tôi cũng biết rằng tôi sẽ không được cứu bởi sức lực của mình. Bởi vậy nếu Chúa cứu tôi ra khỏi nhà tù này và cứu được sinh mạng tôi, thì tôi biết rằng Chúa là Đấng Chúa Trời hằng sống, và tôi sẽ phụng sự Chúa và sống cho Chúa suốt đời.” Tôi cảm thấy rằng nếu Chúa Trời thực sự tồn tại thì nhận biết Chúa và phụng sự Ngài là rất vinh diệu. Bây giờ quí vị thấy tại sao tôi nói rằng tôi trở thành một người Tín Đồ Cơ Đốc và tôi phụng sự Chúa, hai việc này không tách rời nhau được. Ngay từ lúc tôi nhận biết Chúa, tôi đã hẹn với Chúa là tôi sẽ phụng sự Ngài suốt đời.

Sau khi cầu nguyện rồi, tôi ngồi xuống không biết làm gì mới phải. Rồi có một việc xảy ra. Tôi cảm thấy Thiên Đàng mở ra và tôi đang đứng trước mặt Đức Chúa Trời. Tuy rằng tôi không phải tìm kiếm kinh lịch đặc biệt, nhưng tôi biết Chúa Trời đang ở xung quanh tôi. Trong sách Xa-ra-chi 2:5 nói rằng, “ Vì ta, Đức Giê-hô-va phán : ‘Ta sẽ làm tường bằng lửa xung quanh nó, và sẽ làm sự vinh hiển ở giữa nó.’ ” Đó chính là kinh lịch của tôi cho dù hồi đó tôi không biết câu Kinh Thánh này. Trong lòng tôi tràn đầy vui mừng, tôi tưởng rằng tôi khùng rồi. Tôi thì vui mừng đến nỗi muốn nhảy lên nhảy xuống. Tôi chưa từng kinh lịch một chuyện như vậy, tôi gần như là say rượu rồi.

Tôi có thể hiểu được cái cảm giác của các sứ đồ vào ngày lễ Ngũ Tuần, trong lòng họ tràn đầy vui mừng đến nỗi người ta tưởng rằng họ say rượu rồi. Vẻ mặt tôi chắc là mừng lắm bởi vì bạn tôi hỏi tôi rằng tại sao tôi lại mỉm cười. Tôi có nên nói cho anh này biết rằng tôi đã gặp mặt với Chúa Trời hay không? Tôi không biết nói gì mới phải, cho nên tôi chỉ nói rằng: “ Mọi việc đều tốt lắm.” Anh này cải lại: “Anh nói mọi việc đều tốt nghĩa là gì? Chúng ta sắp bị bắn chết kìa!” Khi tôi càng nói với anh ấy rằng mọi việc đều tốt thì anh càng tức giận hơn. Anh này la hét càng lớn tiếng hơn đến nỗi một người lính nói rằng: “Im đi! Tụi bay cấm không được nói chuyện!”

Cuộc gặp gỡ với Chúa Trời thiệt là uyên thâm, tôi biết rằng một chuyện kỳ diệu đã xảy ra. Rồi tôi tự hỏi ý nghĩa của kinh lịch này là gì? Thì chỉ có một ý nghĩa thôi: Chúa Trời cho tôi hay rằng Ngài đã nhận lời cầu nguyện của tôi và Ngài sẽ cứu tôi ra khỏi nhà tù! Trong khi tôi còn đang ngẫm nghĩ về chuyện này, quan chỉ huy Lý bắt người đàn ông đó và con nít nhỏ về. Quan chỉ huy vừa mới tra hỏi xong ông này. Một người lính mở cửa ra và đẩy đàn ông đó vào, rồi đóng cửa lại. Đàn ông này khoảng chừng bốn mươi tuổi, không có phạm tội gì nặng, ông không có đem võ khí và ông còn dắt theo một con nít nhỏ nữa. Mà tôi lại dám nghĩ rằng Chúa Trời sẽ cứu tôi ra khỏi nhà tù ư?

Rồi tôi được gọi đi chịu tra hỏi, ông sĩ quan dẫn tôi đến một phòng gần như trống rỗng, chỉ có một ghế thấp trong một góc nhà, họ bảo tôi ngồi trên đó. Tôi muốn ngồi gần ông này một chút, hay là đối diện nhau, cho nên tôi xách cái ghế lại gần ông. Ông lấy cây súng ra và ra lệnh tôi phải trở về góc nhà kia.

Ông hỏi tôi nhiều câu hỏi, thí dụ như: Tôi làm gì? Tôi có thuộc về một tổ chức bí mật nào không? Tại sao tôi muốn đi Hong Kong?

Tôi trả lời rằng: “Ai mà có đầu óc sáng sủa lại muốn đi Hong Kong? Tôi chỉ muốn kiếm tiền ở Thâm Trấn thôi, bởi vì đời sống khó khăn quá.” Ông nói: “Để tôi hỏi mày một câu hỏi trực tiếp, nếu tôi cho mày một cơ hội đi Hong Kong, thì mày có đi không?” Tôi nói: “Nếu ông đặt câu hỏi như vậy, thì tôi sẽ trả lời vâng, tôi sẽ đi. Nhưng ý của ông muốn nói gì?”

Ông sĩ quan này ghi lại vài trang giấy về lời khai của tôi. Khi ông viết xong rồi, ông ra lệnh tôi đánh dấu ngón tay trên tờ giấy đó. Tôi nói rằng tôi không muốn làm như vậy trừ phi ông cho phép tôi đọc lại để biết rõ lời khai của chính mình là gì trước đã. Nhưng ông từ chối không cho tôi đọc. Bởi vậy tôi nói rằng: “Tôi đang ký tờ khai tử của chính mình, phải không?”

Ông nói, “Đó là tùy mày quyết định. Mày có muốn để dấu ngón tay của mày ở đây không?”

Tôi đang ở một tình trạng không xoay xở được, đường nào tôi cũng bị bắn chết. Bởi vậy tôi để dấu ngón tay tôi trên tờ giấy đó. Họ dẫn tôi ra khỏi cái phòng đó. Rồi ông sĩ quan gọi bạn tôi vào và nói với anh này rằng: “Bạn của mày đã khai ra tất cả mọi việc rồi. Đây là tờ khai, đọc đi!” Sau khi bạn tôi đọc xong rồi, mặt của anh xanh cả. Anh nói: “Cái gì đây? Mày khai tất cả những việc này ư?” Số mạng của ta đã quyết định rồi. Mãi cho đến bây giờ tôi vẫn không biết rõ tôi đã khai cái gì. Bởi vậy mỗi khi tôi nghe rằng những người lãnh đạo Hội Thánh ở Trung Quốc khai rằng họ đã phạm tội này tội kia, tôi đều suy ngẫm rất kỹ lưỡng.

Bạn tôi cho tôi biết tôi đã khai rằng tôi thuộc về một tổ chức bí mật, và tôi đã làm cái này cái nọ. Những tội ác mà họ nói tôi đã khai ra thì thật xứng đáng bắn tôi chết ba lần. Chúng tôi không làm gì được nữa, chỉ có chờ đợi họ bắn chết thôi. Tôi đã chứng nhận lời khai của mình bằng dấu ngón tay. Tôi bắt đầu ngẫm nghĩ Chúa Trời sẽ nhận lời cầu nguyện của tôi và cứu tôi ra khỏi nhà tù bằng cách nào.

Được Thả Ra Khỏi Nhà Tù – Lần Đầu Tiên Kich Lịch Sự Kỳ Diệu Của Đức Chúa Trời

Đến ban đêm họ vẫn không cho chúng tôi thức ăn gì hết. Có một lần ông sĩ quan đến gần, tôi tưởng rằng thời hạn đã đến rồi. Nhưng ông này chỉ muốn khóa chúng tôi lại ở một phòng nhỏ trong ban đêm. Sáng hôm sau ông này lại bắt chúng tôi trở về sân tù, và chúng tôi lại ngồi trên cái hòn đá chờ đợi. Buổi chiều ông sĩ quan gọi tôi vào phòng và nói với tôi rằng: “Nghe này, tôi không muốn cầm giữ mày lại hay là bắn chết mày. Tôi sẽ đem mày đến trạm xe lửa, mày đi lên chuyến xe lửa đó. Lìa khỏi nơi này, đi về Quảng Châu ngay và đừng bao giờ trở lại đây vô giấy phép.” Tôi tự hỏi: “Chuyện gì xảy ra đêm vừa qua đây? Tại sao ông này lại thả tôi ra sau khi đã lấy tờ khai tội của tôi? Cái này là một âm mưu hay sao?”

Ông sĩ quan bắt tôi đi đến trạm xe lửa và đem tôi lên xe lửa. Khi tôi đến Quảng Châu, tôi không thấy một quân lính nào chờ đó để bắt tôi cả. Tôi tự nhủ rằng: “À, cái này là thiệt chứ! Họ đã thả tôi ra! Tại sao vậy?” Mãi đến nay, tôi vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ có một giải thích duy nhất là: Chúa Trời đã làm một việc nào đó cho ông sĩ quan này trong đêm vừa qua.

Còn kỳ diệu hơn nữa là điều này, ông sĩ quan không có ghi cái gì trên sổ công an của tôi cả. Khi bạn đi từ nơi này qua nơi khác ở Trung Quốc, bạn phải mang theo một sổ sách nhỏ để ghi lại tất cả hành trình của bạn. Nếu bạn đi từ Thượng Hải đến Quảng Châu, thì sau khi bạn đến nơi rồi, bạn phải báo cho công an hay. Sổ sách công an của tôi đáng lẽ phải ghi rằng tôi đem theo một võ khí nguy hại và tôi đi vào vùng cấm ở Thâm Trấn vô giấy phép, rồi tôi bị bắt và tôi đã phạm những tội ác đáng bị xử tử hay đáng bị gởi đi lao động cải tạo. Không có một dấu vết của tất cả những sự kiện này, đó thì thiệt là kỳ lạ, bởi vì ông sĩ quan đó chắc có ghi lại những điều này trong hồ sơ của ông ở Thâm Trấn, nhưng ông không có ghi gì hết trong sổ công an của tôi. Nếu mà ông có ghi lại những điều này, thì hôm nay tôi không có đứng ở đây đâu. Tôi sẽ không cách nào rời khỏi Trung Quốc được, bởi vì tôi sẽ bị liệt vào sổ đen là tên phản cách mạng. Đó là lần đầu tiên tôi kinh lịch một phép lạ.

Tìm Gặp Tín Đồ Của Chúa Giê-su Ở Thượng Hải

Sau khi trở về Thượng Hải, thì tôi phải đối diện với một vấn đề: Tôi phải giữ lời hứa của tôi là phụng sự Chúa Trời suốt đời. Tôi có phải hẹn quá nhiều không? Không chừng tôi nên hẹn cái gì nhẹ hơn, chẳng hạn như là suốt đời tôi sẽ đi dự lễ thờ phượng mỗi một Chúa Nhật. Không chừng cả sự kiện này chỉ là tình cờ thôi. Không chừng có thể giải thích bằng một lý do nào đó tại sao tôi lại được thả ra từ nhà tù. Nhưng cho dù có một lý do, sự kiện này vẫn là một phép lạ.

Đời sống ở Thưởng Hải thì trở nên càng ngày càng khó khăn cho tôi. Thời tiết thì lạnh lắm. Tôi không biết ba má tôi ở đâu cả. Tôi không còn tiền nữa. Bạn bè tôi từ từ bỏ rơi tôi bởi vì họ sợ rằng tôi sẽ xin họ cho mượn tiền. Lúc đó tôi mất hết tất cả bạn bè, ngoại trừ một anh bạn là con của người quét nhà. Khi tôi còn giàu sang, tôi muốn làm bạn với anh này vì anh là một người tốt. Nhưng ba tôi thì lấy làm ngượng lắm vì tôi kết bạn với con của một người vô học thức thấp hèn. Rốt cuộc thì chỉ có anh này là một người bạn duy nhất trung thành với tôi. Anh này để tôi ngủ trong phòng kho, bởi vậy tôi không cần phải ngủ ở ngoài đường. Tôi bán đi cái đồng hồ đeo tay và tất cả tài sản của tôi để mua thức ăn. Món tiền đó giúp tôi sống qua một hai tháng.

Chúa Trời đang đối phó với tính kiêu ngạo của tôi. Ngài đã đem tôi từ một chỗ có quyền lực và địa vị cao sang xuống hẳn nơi thấp hèn nhất, bởi vì tôi phải rửa mặt và tắm gội ở vòi nước ngoài đường chỗ mà người ta dùng để rửa xe. Tôi không có áo quần thay mặc, áo trắng của tôi đã thành ra màu vàng rồi. Tôi đang kinh lịch cuộc đời của con trai phá của trong ví dụ của Kinh Thánh. Từ một nơi cao sang có quyền lực, Chúa Trời đã nghiền nát tôi xuống nơi rãnh nước thấp hèn.

Khi những bạn bè của thế gian này bỏ rơi tôi, thì tôi bắt đầu nghĩ rằng Tín Đồ của Chúa Giê-su sẽ đối đãi tôi như thế nào. Tôi đi bộ thiệt xa đến một nhà thờ, tôi không biết tôi sẽ gặp phải tình trạng gì. Chúa Trời đã phối hợp thời gian một cách kỳ diệu, tôi đến nhà thờ nhằm lúc họ có buổi tụ họp. Khi tôi gõ cửa, người đến mở cửa lại chính là vị trưởng lão từng bị tôi nhạo báng làm nhục. Ông này nhận ra tôi liền, ông nói rằng: “Anh Hòa, xin mời vào!” Ông này rất niềm nở và nhân từ làm cho tôi thấy rằng những người Tín Đồ của Chúa Giê-su có một phẩm chất đặc biệt trong cuộc đời của họ. Tôi không biết tại sao họ không tức giận tôi cả, cho dù tôi từng làm nhục họ.

Lúc đầu tôi thích lòng nhân từ của họ lắm, nhưng tôi dần dần trở nên nghi ngờ. Họ có mục đích gì đây? Họ muốn biến đổi tôi sao? Nhưng sau đó tôi ngẫm nghĩ lại, cho dù họ muốn biến đổi tôi thành ra một người Tín Đồ Cơ Đốc, nhưng họ cũng chẳng lời được cái gì, vì tôi không có tiền bạc tài sản gì hết.

Tin Nhận Đức Chúa Trời Vào Ngày Lễ Giáng Sinh

Hồi đó sắp tới Lễ Giáng Sinh rồi, một bà cụ trong Hội Thánh nói với tôi rằng: “Nếu cậu có rãnh vào ngày Lễ Giáng Sinh, mời cậu đến nhà tôi dùng trà cùng một lượt với cả gia đình Hội Thánh.”

Sự mời mọc của bà cụ này lại làm cho tôi nghi ngờ lắm. Nhưng lúc đó tôi thường bị đói kém, cho nên mời mọc này thì khó mà từ chối được. Đến ngày Lễ Giáng Sinh, tôi ngẫm nghĩ cả buổi chiều về việc này, tôi có nên đi hay không. Mãi đến thiệt trễ rồi tôi mới quyết định đi. Nhưng tôi đến nhà bà cụ ấy quá trễ, những người khách đang đi về. Tôi thấy ngượng quá, tôi nói với họ rằng: “Xin lỗi, tôi đến trễ quá rồi, tôi cũng đi bây giờ kìa.” Nhưng bà cụ đó cứ mời tôi đi vào nhà, mọi người đều ra về rồi, chỉ còn bà cụ này và một anh em Tín Đồ, Henry Choi.

Henry là người Quảng Đông, anh đã sống ở Thượng Hải nhiều năm rồi. Anh là một nhà hóa học rất tài giỏi, anh đã phát minh nhiều sản phẩm, chẳng hạn như thứ mực và chất hóa học dùng trong chụp ảnh, nhưng hồi đó Trung Quốc không sản xuất được. Khi tôi bắt đầu nói chuyện với Henry, tôi nhận thấy anh này có một phẩm chất thuộc linh rất đặc biệt. Anh bắt đầu nói về Chúa Trời, và Chúa Trời thì rất là chân thật đối với anh. Nhưng tại vì tôi cảm thấy rằng anh này muốn khuyến khích tôi trở thành Tín Đồ của Chúa Giê-su, tôi dần dần nghĩ về chuyện khác và không muốn nghe nữa. Anh này thì cứ nói, mà tôi thì mơ mộng hảo huyền. Bất thình lình tâm hồn tôi nhận thức tội lỗi nặng nề của mình, đó là một việc tôi chưa từng kinh lịch bao giờ. Trong một giây lát, Thánh Linh của Chúa Trời khiển trách lòng kiêu ngạo của tôi. Và Chúa Trời cũng nhắc lại lời tôi đã hẹn với Ngài khi tôi ở trong nhà tù. Sự nhận thức tội lỗi này thì rất mãnh liệt, tôi biết rằng chuyện này là thiệt. Và tôi lại một lần nữa gặp gỡ với Đức Chúa Trời.

Khi Henry còn đang nói nửa chừng, bất thình lình tôi nói rằng: “Ngừng lại!” Anh này ngạc nhiên lắm, và anh hỏi rằng có phải anh đã nói cái gì xúc phạm đến tôi. Tôi nói: “Không, tôi muốn tin nhận Chúa Trời ngay bây giờ! Tôi phải làm gì?”

Anh nói: “Quỳ xuống cùng một lượt với tôi. Chúa Trời là Vua của các vua, và Chúa của các chúa, cho nên anh phải đến trước mặt Ngài một cách khiêm nhường.”

Khi chúng tôi quỳ xuống rồi, tôi hỏi anh này tôi phải làm gì. Anh nói: “Chúng ta sẽ cầu nguyện. Anh hãy cầu nguyện với Chúa Trời từ trong lòng của anh.” Tôi hỏi anh này phải cầu nguyện như thế nào. Anh nói: “Cứ việc kể cho Chúa Trời nghe tất cả những gì trong lòng của anh. Xưng tội của anh và tạ ơn lòng thương xót nhân từ và ơn cứu chuộc của Ngài.” Khi tôi bắt đầu cầu nguyện, tôi cảm thấy cả chỗ đó đều rung động hết. Tất cả mọi vật trong phòng trở nên rất sáng sủa, hình như có người đã rọi đèn pha. Tôi là một người không xúc cảm, nhưng tôi lại nghĩ rằng tại sao mọi vật ở chỗ đó đều rung lên.

Tại chỗ đó, tôi giao phó cuộc đời của mình cho Chúa Trời. Một việc rất quan trọng đã xảy ra cho tôi, cuộc đời của tôi hoàn toàn thay đổi, Chúa Trời đã đến vào đời tôi. Đó là khởi điểm của cuộc đi chung suốt đời cùng với Đức Chúa Trời.

© Châu Huệ Hiền, 2016, 2018

Permission is granted for the non-profit distribution or printing of this message for the ministry of the Gospel.

Cho phép phân phát hoặc in lại bài giảng này phi lợi nhuận trong việc rao truyền Tin Lành.

 

(c) 2021 Christian Disciples Church